Tôm tít - Truyện thơ tuổi mới lớn
Đăng bài bởi Unknown vào lúc Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013 | 0 nhận xét
Tôm tít - Truyện thơ tuổi mới lớn
Lên sáu tuổi bé Út tự dưng mắc chứng tè dầm. Bà hàng xóm bày cho má tôi bài thuốc cua nướng.
Điều đáng nói nhất là bài thuốc này chỉ cần cái yếm cua, tức là cái mà khi ăn người ta vứt đi. Tội nghiệp Út, nó trệu trạo nhai cái yếm, mắt nhìn phần hấp dẫn còn lại. Má xót xa:
- Cho cháu ăn nguyên con luôn được không?
- Ăn làm thuốc là phải ăn cho đúng, chỉ cái yếm thôi – Bà hàng xóm cương quyết.
Má chìa hai cái càng về phía tôi. Anh Danh cười:
- Út bệnh dài dài cho Hảo nhờ.
Cái miệng anh Danh đúng là ăn mắm ăn muối. Tôi ăn đến con cua thứ mười mà ngày nào cũng phải khiêng tấm nệm ra nắng phơi.
Bà hàng xóm nói những bài thuốc dân gian cứ mười người thì bảy hợp ba không. Bé Út xui xẻo rơi vào con số “ba không” này. Nhưng không sao, còn bài thuốc khác linh nghiệm hơn là tôm tít.
Tôm là hải sản. Dân vùng cao nghe nói đến hải sản biết là tốn tiền rồi. Nhưng có tiền cũng không xong vì chợ không hề có bóng dáng tôm tít.
May mắn làm sao nhà dì Hoa ở vùng biển. Dì Hoa hàng ngày gởi tôm tít theo xe cá, nhiệm vụ ra bến xe cá lấy tôm tít về nhà là của tôi.
* * *
Tôi vừa bịt mũi vừa đi tìm số xe quen thì nước từ sàn xe tràn xuống. Tôi nhảy ngược về phía sau.
- Xin lỗi nghe.
Tên con trai da ngăm đen tóc bù xù áo thùng thình quần ống lửng lơ ngang đầu gối lom khom trên xe, tay này xô nước tay kia lăm lăm cây chổi nhìn tôi cười. Nước vẫn tiếp tục chảy xuống dù hắn đã ngừng tay dội và quét.
Hắn liếc nhìn địa chỉ bên trong túi ni lông rồi nhìn tôi:
- Tên gì?
- Dạ tên Hảo.
- Sao ở đây ghi tên khác? - Hắn chỉ tay lên dòng mực xanh ướt nhoe nhoét.
- A... đó là dì Hoa ghi tên má.
Tôi đợi câu hỏi “Má tên gì” nhưng không, hắn ngay lập tức chìa cái gói cho tôi và mỉm cười. Ờ... So với cái gã trước thì hắn cũng dễ thương.
* * *
Ngày hôm sau, tôi thận trọng nhìn ngó để không bị một xô nước tạt xuống nhưng kiểu đời là vậy, khi chăm chăm đề phòng thì chẳng có gì xảy ra cả. Tôi nhìn thấy cái võng vải dù quen thuộc treo ngang thùng xe.
Dân cá tôm làm việc đêm thì ngày ngủ cũng đúng thôi. Chỉ có điều lơ đang ngủ thì tôi chỉ còn biết đứng đợi, mà mùi tôm cá tanh tưởi quá. Tôi đợi mười lăm phút thì cái võng nhúc nhích rồi một ống chân thòng ra ngoài, tiếp theo là một bàn tay vươn qua mép võng... Và cuối cùng là khuôn mặt ngái ngủ. May quá, đúng là hắn. Thật đáng ngạc nhiên khi một kẻ mới ngủ dậy lại có thể ngay lập tức tươi tỉnh.
- Anh cho xin gói tôm tít.
Hắn nhìn về phía cái gói bên hông xe, vẻ ngạc nhiên:
- Ngày nào cũng lấy sao?
- Dạ.
- Có chuyện gì mà ngày nào cũng lấy?
Hỏi han thật sự hay là trêu chọc đây? Thiên hạ bao nhiêu kẻ biết đây là thuốc? Không chừng hắn tưởng chữa bệnh cho tôi. Trời...
- Có đứa em ở nhà cần ăn món này để chữa bệnh - Tôi trả lời ngay lập tức.
- Vậy à - Hắn cười.
Tôi liếc nụ cười và yên tâm, không có vẻ gì trêu chọc cả. Hắn thật dễ thương. Những ngày sau, chỉ cần bóp thắng xe đạp và sau hai mươi giây là tôi có gói tôm trên tay. Có vẻ như thấy tôi từ xa là hắn đã chuẩn bị sẵn.
Nghe tôi kể điều này anh Danh nói:
- Người tốt vậy phải biết cám ơn á.
- Thì ngày nào em chẳng nói cám ơn.
- Cám ơn kiểu khách sáo đó thì ai cần.
- Chớ cám ơn sao?
- Mời li cà phê chẳng hạn.
Tôi? Mời hắn li cà phê? Anh Danh nháy mắt:
- Chủ nhật này anh đi với Hảo. Để anh mời, Hảo chỉ trả tiền thôi.
À, vậy thì được. Nhưng cái kiểu nháy mắt kia có phải là anh Danh kiếm cớ để lừa tôi một chầu cà phê không?
* * *
Một nụ cười như thường lệ, một cái gói như thường lệ và thêm một cái gói khác thường. Cái gói khác thường vuông vức rất xinh xắn. Dám tặng quà cho tôi à?
- Thúy Cúc gởi cho Hảo.
À… à... Thúy Cúc, con dì Hoa. Hôm nay là sinh nhật tôi.
Không bao giờ tôi nghĩ có ngày mình bước chân vào cái quán mà khách toàn là những lơ xe và tài xế. May mà hắn với anh Danh có chung yêu thích là bóng đá nên gặp nhau lần đầu mà chuyện trò như pháo, tôi không phải cố sức để gợi chuyện.
Rồi hắn giành trả tiền với lí do rất điệu “Coi như đây là buổi cà phê mừng sinh nhật Hảo”.
* * *
Thúy Cúc tặng tôi con thuyền kết bằng vỏ sò vỏ ốc, và một lá thư có câu “… Anh Hùng hỏi em là chị có biết cách làm tôm tít sao cho gai của nó khỏi đâm vô tay không?...”
Bé Út lành bệnh. Ngày của tôi trở lại như xưa, bắt đầu bằng việc tập thể dục rồi ăn sáng và sau đó ngồi vào bàn học. Thư Thúy Cúc viết đủ chuyện trời trăng mây nước rồi thế nào cũng có câu nhắc đến“... Anh Hùng hỏi em chị học giỏi nhất môn gì. Em nói môn nào chị cũng giỏi vì chị là học sinh xuất sắc…”.
Xếp lá thư lại, tôi chạy xe chầm chậm ngang qua bến, Hùng đang dựa vào thùng xe nhìn ra đường. Xe chạy từ chiều, khuya đến bến, phân phối hàng tới sáng mà không buồn ngủ ư?
Tôi định ngừng lại nhưng rồi vội đạp xe nhanh hơn. Ô... hình như anh Danh đang ngồi trong quán cà phê hôm nào.
Rồi tôi không nhìn thấy Hùng dựa thùng xe ngước nhìn trời nữa. Hùng gửi tôi một lá thư, thông qua anh Danh. Thư viết: “Gặp Hảo, mình muốn đi học lại lắm nhưng mà cầm cuốn sách lên mới biết chữ nghĩa rơi rụng hết rồi. Lần đầu tiên mình ân hận vì đã bỏ học sớm… Mình đổi công việc khác, không theo xe cá nữa, lí do gì thì Hảo hiểu rồi đó. Chúc Hảo học ngày càng giỏi”.
Tôi chợt cảm thấy lòng mình nhoi nhói như cái lần bị gai tôm tít đâm vào tay…
NGUYÊN HƯƠNG
Tôm tít - Truyện thơ tuổi mới lớn
Bạn đang xem Tôm tít - Truyện thơ tuổi mới lớn tại Thủ thuật cho bạn - Trang web chia sẻ kiến thức miễn phí cho mọi người ! Đừng quên nhấn LIKE và Chia Sẻ nếu bài viết có ích !
Các bài liên quan